Long Ứng Đài, sinh năm 1952 tại Cao Hùng, Đài Loan. Long Ứng Đài có bút danh khác là Hồ Mỹ Lệ, bà tốt nghiệp Khoa ngoại ngữ Đại học Quốc lập Thành Công cũng như lấy bằng Tiến sĩ tại Kansas State University. Long Ứng Đài từng là Cục trưởng Cục Văn hóa Đài Bắc và Bộ trưởng Bộ Văn hóa đầu tiên của Đài Loan.
Bà là một cái tên không xa lạ đối với giới trí thức của Đài Loan, trong những năm 1980, đã dùng một loạt những bài bình luận về những quan tâm của bản thân đối với chính trị và xã hội Đài Loan, khơi dậy ảnh hưởng rộng lớn đối với xã hội Đài Loan.
Tháng 11 năm 1984, với cảm hứng từ lời nói của một Ủy viên Lập pháp viện Trung Hoa Dân Quốc, Long Ứng Đài đã viết bài bình luận Người Trung Quốc! Anh không tức giận ư?” trên tờ Trung Quốc Thời báo, tạo ra một hiện tượng dư luận. Tiếp đó, Trung Quốc Thời báo với một chuyên mục mang tên Dã hỏa tập chuyên đăng những bài bình luận mang tính phê phán của Long Ứng Đài về các vấn đề môi trường, trị an, giáo dụ tạo nên một cuộc lật đổ về nhận thức đối với giới truyền thông Đài Loan ở thời điểm đó. Tuyển tập Ngọn lửa hoang dã được ra đời từ tập hợp những bài viết trong giai đoạn đăng báo từ 1984-1985.
Cuốn sách này đã nghiêm khắc phê phán những vấn đề của xã hội Đài Loan trong thập niên 1980. Vào thời điểm đó, Đài Loan đang bị ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, trật tự trị an đô thị không được thực thi tốt, nhưng người Đài Loan vẫn tiếp tục bỏ mặc những vấn đề bất hợp lý của xã hội, dùng một tâm thái “nhẫn nại” để sinh tồn. Long Ứng Đài đã cố gắng khích lệ độc giả “tức giận” với những thực tế đó, đưa ra câu hỏi cũng như sự phẫn nộ của họ đối với trách nhiệm của chính quyền.
Khi được xuất bản thành sách vào năm 1985, nó đã trở thành hiện tượng xã hội với ảnh hưởng sâu rộng khắp các tầng lớp xã hội, nhất là đối với tầng lớp sinh viên, học sinh. Cuốn sách không chỉ có ảnh hưởng ở Đài Loan, nó còn có ảnh hưởng sâu rộng đến xã hội Trung Quốc Đại Lục. Nó cho họ thấy thêm một lựa chọn là trở thành trí thức xã hội trong không gian công cộng, trở thành một con người với nền tảng về lương tri cá nhân cùng trách nhiệm xã hội, có thể dùng sức mạnh ngôn ngữ để sửa đổi những thói tật của xã hội.
___________________
“Đài Loan hòn đảo nhỏ bé này, chúng ta cần để lại cho một đời lại một đời sau. Chúng ta làm gì có tư cách, có quyền chỉ vì vài đồng tiền xu lẻ, điên cuồng và ám ảnh theo đuổi “tăng trưởng kinh tế” để mà tùy ý làm bậy trên mảnh đất mà tổ tiên đã để lại cho chúng ta, tùy ý đem núi đồi hủy hoại, làm bẩn nguồn nước, gieo rắc chất độc khắp đồng ruộng? Tương lai con cháu chúng ta phải làm sao? Người Trung Quốc còn chưa có thiển cận tư lợi tới mức đoạn tuyệt dòng giống tử tôn chứ?”
` Trích Người mẹ bị bệnh giang mai
“Không sai, ông lão Socrates là một công dân mẫu mực tuân thủ theo pháp luật, nhưng anh có chú ý tới hay không, làm một công dân tốt có hai điều kiện tiên quyết: Đầu tiên, khi không thỏa hiệp, anh có quyền tự do rời khỏi quốc gia này; thứ hai, quốc gia này phải cung cấp cho anh ta những kênh thích hợp để thay đổi chế độ mà anh ta không thích. Cũng có nghĩa là, nếu chính phủ Athens vừa không cho anh ta rời khỏi quốc gia, lại vừa không cung cấp cho anh ta những kênh để thay đổi, anh ta không có nghĩa vụ phải tuân thủ một chiều những quy tắc về công dân.”