Trong thi ca, vầng trăng luôn mang vẻ đẹp của bình dị, hiền hậu của thiên nhiên tươi mát, thơ mộng. Trăng là còn biểu tượng cho những gì gắn bó, tri âm tri kỉ với sự thầm lặng dõi người. Và ở trăng, còn tượng trưng cho quá khứ vẹn nguyên, tròn đầy, ân tình nghĩa thuỷ chung, nhân hậu, bao dung của thiên nhiên, cuộc đời của con người và đất nước.
Dòng sông của cuộc đời chảy qua từng kiếp người xuyên suốt. Trên dòng sông đó, ta ôm vào một đống mảnh vỡ từ những buồn vui, danh lợi, tham đắm và đắng cay… của cuộc sống mà trôi nổi theo tiếng gọi của nhu yếu đời thường hay cũng có thể đi theo tiếng gọi tâm hồn.
Khi lòng mình có sự bình yên, ta sẽ nhận ra nhịp chảy của mọi thứ xung quanh diễn ra một cách nhịp nhàng, lắng đọng. Cơn gió mát, mây trắng đang trôi, những rừng cây đứng im lắng… tất cả đều trở nên nhẹ nhàng và thân thiết. Người có tâm sự nhìn trăng thì trăng trở thành nơi gởi gắm tâm tình, người vô sự nhìn trăng thì trăng là nhật nguyệt, là hiện hữu nhiệm mầu.
Khi nhận ra sự bình yên và an lành trong tất cả, ta sẽ tự động buông bỏ những rào chắn do sợ hãi và lo lắng thường ngày mà hòa mình vào bằng sự hồn nhiên và tươi mới để đón chào sự sống quanh ta.
“Trăng giữa dòng sông” – Tập thơ tỉnh thức của tác giả Nguyên Sinh (Thích Chân Pháp Diệu) là nốt nhạc từ tâm hồn biết rung, biết cảm, tràn sức sống nhẹ êm. Tuy vậy nhưng đủ lắng lại để ta tìm về sự trong sáng và bình yên trong chính mình. Tập thơ sẽ góp thêm nét duyên vào con đường thực hành chánh niệm của bạn.
Mục lục:
Nắng bên trời
Kì lạ
Ngọc nắng
Vết tích
Chảy như sông
Ảo sắc
Mẹ thương
Tay trong mắt
Ta hẹn hò bất chợt
Nắng sau vườn
Thiên tạo
Dấu chân không
Mắt già
Thụ cổ
Ươm mắt
Biển cọ
Mở mắt
Tuổi con dế
Diều chiều
Nụ hồng mỉm
Mộng yên
Như đêm
Chung màu mắt
Chân nguyên
Thiên lạc
Duyên trời
Hành trình bên trong
Như ngày em đến
Hoa chớm nở
Mắt thiên thần
Sao ngọc
Tinh nguyên
Thu ca
Tinh khôi
Trăng ghé qua
Rồi em lại về
Rong chơi
Lặng yên
Bản ngã
Thư gởi gió
Trăng giữa dòng sông
Suy tưởng
Đêm tối tìm về
Ngẫu
Chiều yên
Vũ điệu của cái chết
Chân sắc không
Đêm của gió
Điệu chàng ngớ
Người như ta… Chỉ là…
Người hôm qua
Lơ ngơ
Mảnh đời
Giọt hồng
Cái biết
Đâu là bờ
Đi qua
Gió và đời
Hạt giống vô dạng
Gió và bụi
Khúc hát
Đường thời gian
Tìm gió
Mẹ ngàn năm
Cỏ may
Tiếng đêm
Tiếng hát đường tơ
Về yên
Vì sao?
Mong manh
Kì diệu
Mắt rối
Muôn loài tạo dựng
Lơ lửng tầng không
Thu rơi
Không ai cả
Rối vần
Mây gọi trời
Niềm thương chưa vội
Cho gió
Mở lối
Thì thầm
Trăng giữa dòng sông
Viên sỏi sáng
Bắt cầu
Tự rơi
Rừng khuya
Ngự gối
Mẹ như cánh hạc bên đời
Từ đó
Lời không
Thả nó bay
Dế đêm
Cầu nguyện
Cuốn đi
Đêm ca
Chảy như sông
Rồi em lại về
Vũ điệu của cái chết
Về yên
Duyên trời
Thu rơi
Trích đoạn nội dung:
Nắng bên trời
Bên song cửa
Là khung trời
Trong đôi mắt
Là bình minh
Hãy để sông im lắng
Chảy…
Hãy để trời bình yên
Trôi…
Em về trong đôi mắt
Dõi theo từng chân chiêm
Xa vắng…
Tiếng nói vô thanh
Cung trời mở mắt
Nắng xuyên qua ô cửa
Nụ cười mỉm hồn nhiên
Bàn tay đung đưa vẽ gió
Ngây ngô nghịch ngợm
Em vén màn
Màn sương cuộc lữ
Cho nắng gió đi vào
Hồn thơm lên mùi cỏ
Tay em… bàn tay như nụ
Mắt em… đôi mắt màu xanh
Ôm gió sớm vào lòng
Phơi nắng vàng vào mắt
Ngồi yên…!
Buổi sáng trong xanh
Đất trời từ đây nảy nụ
Thiên thần!