Em biết không, “thời gian là liều thuốc màu nhiệm chữa lành mọi vết thương”. Nhưng thời gian cũng khắc nghiệt lắm. Vết thương lành nhưng vết sẹo thì vẫn còn mãi. Mỗi khi trở trời, có ai đó vô tình chạm nhẹ vào những nơi được đóng gói kĩ lưỡng và cất giữ lâu năm, bỗng-sặc-mùi-thương-nhớ.
Đúng như tên gọi của nó, Tự thương mình sau những năm tháng thương người là cuốn sách chứa đầy tâm sự của những người đã từng tổn thương trong tình yêu, đã dành quá nhiều thời gian để chữa lành những vết thương ấy, và giờ đây chỉ muốn "tự cầm ô che chắn cuộc đời mình". Người ta không thể dùng những vết cứa của tình yêu để lại để đong đếm nông sâu của tình yêu ấy, nhưng chắc chắn không một ai từng đi qua một mối tình sâu đậm mà không từng đau lòng, không từng chịu tổn thương. Và bởi thế, người ta luôn có thể bắt gặp mình đâu đó trong cuốn sách. Bởi chúng ta có thể rất khác nhau, nhưng nỗi cô đơn khắc khoải trong đêm của những kẻ chênh vênh giữa ngưỡng cửa trưởng thành, những ngón tay cứ chực chờ nhấp dòng tin nhắn gửi cho người cũ rồi lại ngập ngừng xóa đi, hay nỗi buồn của những ngày sau chia tay... có lẽ đều day dứt như vậy.
Cuốn sách đến từ một tác giả nam, nhưng lại khắc họa sâu sắc những nỗi niềm hoang hoải của người đàn bà, những người đã trải qua vài mối tình và mang đầy những vết sẹo để lại. Đọc "Đàn bà và những mảnh vỡ", "Tuổi 28, chỉ cần bình yên hay "Cô đơn là điều em chọn", ta thấy trong đó hình ảnh những người đàn bà ba mươi vẫn đi kiếm tìm ý nghĩa của tình yêu, vẫn chưa tìm thấy một bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình, nhưng sự hoang mang, bối rối của tuổi 20 khi đi từ cuộc tình này đến cuộc tình khác không còn nữa, nỗi cô đơn cũng không còn cuộn trào mà dần lắng lại, để tĩnh tại tìm lấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình.
Người đàn bà dệt nỗi đau trong bóng tối
em thấy điều gì sau những trăn trở,
tuổi ba mươi
người ta mạnh mẽ đi qua đổ vỡ
không còn ca thán về hoài nghi khóc-cười
...
Em chỉ muốn sống một cuộc đời bình thản
mỗi tối ôm nhau ngủ
mỗi sáng nấu cho nhau bữa ăn
khi buồn đau
khi chán nản
nhìn thấy nhau lặng lẽ cười
Em đi nửa cuộc đời
đi qua người
đi qua anh
đi qua những đêm... lạnh hơn những mùa đông rét giá
câu kinh chợt tắt khi tình mình đã lụi
em lầm lũi đợi chờ một giấc mơ
của đàn bà ba mươi.
Tự thương mình sau những năm tháng thương người là một trong số những cuốn tản văn đi sâu khai thác vào nỗi cô đơn và sự lạc lối của con người trong tuổi trẻ, trong đó, ta sẽ tìm thấy mình của những ngày tháng đã từng ôm lấy những vết thương, và cũng sẽ tự thấy mình nhẹ nhõm mỉm cười bình yên. Bởi khi đã từng đi qua giông bão, có ai còn se lòng bởi những cơn mưa?
Hãy tin tôi, quyển sách sẽ giúp bạn mạnh mẽ và vững tâm hơn sau một chặng đường dài thương tổn mà người cũ để lại.
“ Đã qua rồi tháng năm thương người vội vã
Em tự cầm ô che chắn cuộc đời mình.”