Điều không phải ai cũng hiểu được, là nếu biết tha thứ, cho nhau một cơ hội, người ta sẽ dễ dàng thoát khỏi bao nhiêu nỗi đau khổ tự đày đọa mình. Và nhiều khi nhận ra, ân hận, thì đã không kịp. Như lời ni sư Diệu Hạnh đã nói trong truyện: “Con hãy bình tâm suy nghĩ xem con còn yêu thương cậu ấy không? Nếu còn thì hãy tha thứ cho cậu ấy. Làm người ai cũng có những lúc sa ngã, không kiểm soát được cảm xúc và hành động của bản thân. Nên tha thứ thôi con. Cuộc sống ngắn lắm, hãy trân quý thời gian để yêu thương mình và mọi người…”
Sau bao nhiêu chuyến đi, bao nhiêu nước mắt, nụ cười, kỷ niệm… mà mình không thể có với ai khác, sao mình lại không thể tha thứ cho nhau? - Nguyễn Đông Thức