Tản văn của Minh Phúc nâng niu ký ức, cảm xúc và đầy niềm tin vào tương lai với lòng biết ơn, trân trọng từng khoảnh khắc sống. Như nhà báoTrương Gia Hòa đã từng nhận xét: "Không có một cốt truyện để gây tò mò, tản văn của Minh Phúc bám vào một ký ức, một lát cắt cảm xúc hoặc một tình huống nào đó rồi mọc ra những chiếc lá chữ. Người phụ nữ thích trồng cây từ thời tấm bé này cứ khiến tôi nghĩ chữ của cô là lá. Chữ nào cũng đẹp, tươi xanh, chữ trước hắt ánh sáng cho chữ sau. Lôi kéo, quyến dụ mình phải đọc cho hết bài, cho hết sách. Để rồi, một vùng ký ức hiện ra, một cơn mơ xưa cũ tái hiện chập chờn."
Trong tác phẩm mới nhất của mình, tác giả đã bộc bạch: "Cảm ơn vì tôi và cảm ơn vì bạn, đã tự vượt qua, bước tới, học hỏi, phản tỉnh, bắt đầu lại. Cảm ơn vì ai đó bớt một chút xíu bận rộn để chú tâm vào một giây ngắn ngủi, cùng tôi, trong khoảnh khắc chờ nắng lên. Đó có thể là một cơn đau, đó có thể là hạnh phúc rộn rã dù thoáng chốc như cái cảm giác ngồi chờ hoa quỳnh nở giữa đêm, đó có thể là trầm lắng trong phúc giây buồn rầu, lúc ta nhìn những giọt mưa run rẩy chảy dài trên ô cửa kính.
Cảm ơn vì đã vượt qua. Cho tôi và cho cả bạn. Cảm ơn vì những cái đẹp khiêm nhường lặng lẽ, vẫn bảo rằng, cuộc sống là ngay tại đây."
Cảm ơn vì bạn, đã yêu thương nhiều hơn cuộc sống vốn dĩ mong manh này.