Ở chỗ lẽ ra là khuôn mặt chỉ có một lớp da phẳng lì, phẳng như da đùi hay da bụng. Không có lỗ nào làm mắt, không có nơi tạo thành mũi thở, không có miệng để hà hơi thổi ngạt. Con người này mù lòa, không được thở và không được phép cất tiếng. Bỗng nhiên trong tôi dấy lên nỗi cảm thương kỳ lạ, như thể chứng kiến hiện thân của quá khứ mình đã rời thật xa.”
Tập truyện của Khải Đơn gồm 14 truyện ngắn, đều không dễ đọc. Những câu chuyện vừa kỳ ảo, vừa dữ dội có khi vẽ nên bức tranh đô thị cằn cỗi cùng những nỗi ám ảnh về nhân dạng, có khi phơi bày một tự nhiên nát bấy và chất vấn về sinh tồn; có khi khám phá nội tâm con người với những đứt gãy vụn vỡ… Ngòi bút mạnh mẽ không khoan nhượng dẫn những mảnh ghép về một câu hỏi lớn: bản dạng con người là gì, hay chúng ta có thể tìm lại mình ở đâu, khi đã rời bỏ cội rễ xa đến thế.
Đây lần đầu tiên Khải Đơn ra mắt độc giả ở thể loại truyện ngắn.