May mắn thoát chết sau một vụ thảm sát cả gia đình do sự trả thù tàn độc của một tên trùm ma túy, hai mẹ con bé Phượng tiếp tục bỏ trốn khỏi sự truy sát đến cùng của hắn, khi tình cờ khám phá ra mọi bí mật tội ác của hắn gói gọn trong 1 cuốn sổ mà người nhà lưu lại. Người mẹ gửi đứa con gái nhỏ (Phượng) 3 tuổi vào trại trẻ mồ côi rồi đi biệt tích. Mười mấy năm sau, một người lạ xuất hiện ở nơi Phượng đang làm công nhân, kể cho cô nghe toàn bộ sự thật về cuộc đời cô, và lại khẩn thiết xin cô chạy trốn để bảo toàn tính mạng... Từ đây, câu chuyện được dẫn dắt qua nhiều tình tiết ly kì, gay cấn, với nhiều số phận khác nhau trong một chuỗi mắt xích chặt chẽ và logic, với 2 mạch chuyện song song, một bên là sự mẫn cán của cán bộ công an điều tra chuyên án nghiêm trọng này, một bên là sự mưu trí dũng cảm đương đầu với cái ác của những người nằm trong chính hang ổ cái ác. Chính người con trai tật nguyền của ông trùm ma túy năm xưa, đọc được cuốn sổ loang vệt máu khô, trong đó phơi bày toàn bộ tội ác hai mươi năm trước, đã dần đưa sự thật ra ánh sáng, cứu được cô gái vô tội thoát khỏi đòn thù dai dẳng xuất phát từ mối tình éo le của bố mình. Cuối cùng, công lý được thực thi, kẻ thủ ác phải đền tội, và những con người xa lạ với nhau, sau bao đau khổ, lại gắn kết trên một hành trình hướng thiện.
Một số trích đoạn hay:
- “Kẻ lạ mặt mặc đồ đen, trùm kín đầu, chỉ hở hai con mắt. Trong tay hắn là một cây mã tấu, lưỡi sáng quắc. Sư Hạnh không một tấc sắt, đột nhiên lột xác thành một con người khác hẳn. Toàn thân của nữ nhân tu hành giờ đây trở nên linh hoạt như một con mãng xà, ra vào đòn nhịp nhàng, biến ảo khó lường. Áo cà sa bỗng có tác dụng như hỏa mù làm rối mắt hung thủ. Nhưng kẻ lạ mặt vốn không phải loại tầm thường. Sau chút bối rối và có phần bị động, hắn đã giành lại được thế trận. Mã tấu vung lên loang loáng đến hoa mắt. Bộ áo của sư Hạnh rách tơi tả. Một bên cánh tay của sư Hạnh bị mã tấu chém trúng, máu bắt đầu loang đỏ.
Mặc sư Hạnh tìm cách dụ đối thủ ra sân, hắn vẫn cho thấy mục đích chính là tiến thẳng đến phòng của hai mẹ con Phượng.”
- “Nó ở đó. Những vệt máu đã khô bám trên mảnh bìa ố vàng. Tôi run run lật giở từng trang ghi chép. Mắt vừa chạm vào những con chữ trong cuốn sổ, toàn thân tôi bỗng cứng đờ, lạnh toát...
Giờ thì tôi đã biết bố mình là ai.
Tôi nghe tiếng khóc than, rên xiết kẹt giữa những trang giấy bợt mầu.
Tôi nghe tiếng của hung khí vang lên giữa những trang giấy.
Tôi nhìn thấy những cuộc thanh trừng lạnh lùng thảm khốc giữa những trang giấy.
Tôi ngửi thấy mùi của tử thi, mùi của oán hận sộc lên giữa những trang giấy.