Lạnh lẽo. Tiết chế. Không nhiều diễn giải và thể hiện cảm xúc.
Chọn một lối viết như thế cho những truyện ngắn liền hoàn, như một ghi chép, kLạnh lẽo. Tiết chế. Không nhiều diễn giải và thể hiện cảm xúc.
Chọn một lối viết như thế cho những truyện ngắn liền hoàn, như một ghi chép, khá là không thể phù hợp hơn, hướng sâu vào cảm trạng sống của con người nơi đó thời hiện đại, đa phần là người trẻ. Kết nối và đứt gãy. Đây đứt và buông trôi. Định vị và chơi vơi. Sinh động và đơn điệu. Các mũi khâu chính xác của một giọng điệu ngôn ngữ mới đang len lỏi xuyên qua những vết thương kín đáo của thời đại mới, theo cách của văn chương.
Hứa hẹn đọc giả trẻ sẽ khó lòng đặt cuốn sách này xuống sau đôi lần nhắm mắt mường tượng chiếc bóng mình cô độc, quẩn quanh ở khoảng giữa những dòng chữ.há là không thể phù hợp hơn, hướng sâu vào cảm trạng sống của con người nơi đó thời hiện đại, đa phần là người trẻ. Kết nối và đứt gãy. Đây đứt và buông trôi. Định vị và chơi vơi. Sinh động và đơn điệu. Các mũi khâu chính xác của một giọng điệu ngôn ngữ mới đang len lỏi xuyên qua những vết thương kín đáo của thời đại mới, theo cách của văn chương.
Hứa hẹn đọc giả trẻ sẽ khó lòng đặt cuốn sách này xuống sau đôi lần nhắm mắt mường tượng chiếc bóng mình cô độc, quẩn quanh ở khoảng giữa những dòng chữ.
Trích dẫn sách Nhiều Buổi Chiều Và Nhiều Buổi Tối
"Tôi vào nhà, nằm trên nệm, nhắm mắt và mơ màng tự hỏi tôi phải làm gì để cái ngày Chủ nhật này trôi qua. Cái tự do chết tiệt này. Không kế hoạch, không mấy người ta muốn trông thấy, những con đường nhựa nắng buốt. Thế giới của tôi lún vào vùng trũng của chiếc nệm. Tôi thấy nó bó cứng lấy mình. Cái nệm trở thành bộ lông đen kịt bao phủ lấy tôi. Vết hõm xuống của bộ lông vừa khít vào tôi, tôi trôi tuột xuống, bộ lông như chất lỏng lập tức lấp đầy lại vùng sáng phía trên tôi. Tôi nằm bó mình ở đấy. Cảm nhận sự dịu dàng của một hiện tại đông cứng. Tôi không thể cử động và cũng không muốn cử động. Tôi nghĩ đến đôi mắt màu đồng, cái chớp mắt và một dáng hình lướt qua. Tôi nghĩ về cái chớp mắt, nghĩ về đường cong của ánh mắt đi từ gương mặt mình đến những bậc thang. Đường cong khi ánh mắt trượt khỏi gương mặt tôi. Tôi bật khóc." - Trích Cá mòi