Tác giả: Edgar Allan Poe
Dịch giả: Quách Trọng, Lê Ái, Nguyễn Hoàng Dương
Hình thức: bìa mềm,12X20.5 cm, 240 trang
Nhà Xuất Bản: NXB Đà Nẵng, 2023
Hàng trăm bài viết được chấp bút, được thúc đẩy không bởi điều gì khác, ngoài một tham vọng thấp hèn, và khi được xuất bản ra cho công chúng, các bài viết ấy gây hại nhiều hơn là tạo ra điều tốt. Thay vì cung cấp tri thức cho người trẻ, những bài viết lại “vỗ về, ru ngủ và cù lét”; thay vì truyền tải một nền luân lý lành mạnh, chúng lại khắc sâu thái độ thờ ơ với tất cả những gì có giá trị; thay vì giúp người nghèo vui sống với hoàn cảnh của mình, chúng lại vẽ vời sự xa hoa của thời trang và của cải, khiến cho cả trăm con tim phải quặn đau vì ảo mộng. Như vậy, loại văn học này không phải là một thiệt hại sao? Sự ảnh hưởng của nó lại không cần được kiểm xét sao? Chúng thực sự là như vậy đấy, nhưng cụ thể là thế nào? Người ngay thẳng và liêm khiết, người tin xu hướng văn học ấy là tệ hại, hãy để họ cẩn thận và liên tục kiềm hãm việc mua bán những quyển tạp chí ấn hành loại văn học ấy. Người ta có thể nói này nói nọ, nhưng tất cả đều vô ích; không một điều gì mang lại hiệu quả như mong muốn, ngoại trừ việc giữ lại những nguồn tài trợ cần thiết. Đối với những ai đã suy xét kỹ trước khi cho ấn hành loại văn học này, (nếu họ hài lòng với nó), hãy cứ để họ tận hưởng phần thưởng xứng hợp duy nhất, đó là sự tâng bốc của những kẻ ngốc, của những nam thanh nữ tú ngốc nghếch.
Trích tiểu luận "Nền văn học tạp chí của chúng ta"
Lòng tự ái và sự kiêu hãnh của con người sẽ luôn chối bỏ năng lực suy tư nơi thú vật, vì việc nhìn nhận năng lực ấy dường như sẽ làm suy giảm vị thế tối thượng đầy kiêu hãnh của con người; nhưng chính con người vẫn luôn vướng mắc trong nghịch lý của việc làm giảm giá trị bản năng chỉ còn là một năng lực thấp kém, dù trong một trăm trường hợp, vẫn phải thừa nhận tính ưu việt vô hạn của nó trên cả lý trí mà con người xem là của riêng mình.
Trích tiểu luận "Trực giác và Lý trí - Con mèo mun"
Theo đó, Bộ Ba của một người dường như về bản chất là hoàn toàn khác nhau: Thân xác thường ngủ, Tâm trí đôi khi ngủ, Linh hồn không bao giờ ngủ. Giờ đây bạn rất mong tôi giải thích, nếu Linh hồn không bao giờ ngủ thì vì sao chúng ta khi gặp thị kiến lại không bao giờ nhớ gì về nó lúc tỉnh dậy.
Trích tiểu luận "Một quan điểm về giấc mơ"