Thư đi rồi, Nguyệt mới từ từ ngẩng mặt lên nhìn theo cánh cửa đã đóng, hai con mắt đỏ rực như máu chứa ánh nhìn lạnh băng rợn người. Nhưng bên trong con người hình kim man dại, một giọt nước mắt thoắt trào ra. Vừa là một hồ ly, nhưng cũng là kỳ nữ. Vừa là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng là kẻ tàn độc tận cùng.
Vừa là nữ nhi bé nhỏ, nhưng cũng là kẻ khăng khăng chí lớn. Rốt cuộc thế nào là đúng, thế nào là sai, thế nào yêu, thế nào là ghét? Thực thi công bằng trong trời đất, theo đuổi lý tưởng một đời người, gây dựng tông phái cho huyền thuật, những việc ấy liệu có thể làm bằng mọi giá hay không?
Những câu hỏi thật không phải lúc nào cũng dễ trả lời. Chỉ biết rằng, số phận của hồ ly sẽ mãi là tận cùng đơn độc...