Một thằng nhóc ung thư thì có thể làm gì? Câu trả lời là nhiều thứ, vì người ta thường gấp gáp trong khoảng thời gian hữu hạn của mình. 14 tuổi, Mark bước vào chuyến viễn du đầu tiên của đời mình, và cũng có thể là chuyến viễn du cuối cùng…
Mark, 14 tuổi là một cậu bé có cuộc sống bề ngoài bình thường như biết bao bạn bè đồng trang lứa khác. Thằng bé có bố mẹ yêu thương hết mực, một chú chó Beau đuôi xù trung thành luôn quẩn quanh không rời, một cô bạn Jessie dễ thương luôn đủ tin tưởng để nó có thể chia sẻ mọi điều bí mật nhỏ bé nhất. Mark vẫn đến trường, gặp bạn bè, đi học và có những bộn bề bài tập, vui chơi riêng. Mọi thứ đều ổn ngoại trừ việc Mark có một cái đầu trọc như một lời tuyên bố rõ với thế giới “Thằng nhỏ đó mắc ung thư đó”. Mark có thể làm nhiều thứ, ngoại trừ điều nó mong muốn nhất – chinh phục ngọn núi Rainier cao chót vót mà nó từng hứa với ông nội lúc ông còn sống. Quá chán ngán với dòng tích tắc đếm ngược của thời gian, căn bệnh ung thư quái ác như cướp đi từ thằng bé từng hy vọng và cả cái nhìn thương cảm mủi lòng của mọi người xung quanh dành cho mình, Mark quyết định xách ba lô lên và cùng Beau bỏ nhà đi, đi để hướng đến điều nó khao khát nhất – leo lên đỉnh ngọn núi Rainer và có thể là, một cái chết ở đó, trong tâm thế sẵn sàng và mãn nguyện nhất.
Chuyến hành trình năm ngày của Mark và Beau bắt đầu. Suốt hơn 13 chương truyện là hành trình bỏ nhà đi với biết bao trải nghiệm dọc đường đi của Mark và chú chó Beau. Khởi đầu bằng cái mặt bị tẩn be bét bởi đám côn đồ ở Seattle. Thằng nhóc ốm yếu như Mark bị trấn lột sạch tiền và bỏ lại ở cái góc dơ bẩn đầy thùng rác và những thứ bỏ đi – cách mà Mark vẫn nhìn nhận về chính mình. Rồi những khi bị nước sông siết lạnh cuốn trôi mà cả nó và Beau trong tích tắc đã bước qua thế giới bên kia. Những lần chui lủi, trốn vé xe, tàu, nói dối cảnh sát và qua mặt “đám người lớn phức tạp”. Mark đã làm được nhiều hơn bất cứ một người bình thường nào chứ chưa nói đến một đứa nhóc lớp 8 dặt dẹo. Nhưng quan trọng hơn cả, suốt dọc đường đi, Mark nhận thêm tình yêu thương từ những con người tốt bụng chẳng quen xung quanh. Tình yêu thấm đượm trong bọc thức ăn của những người phụ nữ nấu bếp người Mexico, cái nháy mắt cười tinh anh của cô bé “nói huyên thuyên không ngừng” trên chuyến xe buýt đến Wenatchee và cả ông chú cho Mark đi nhờ trên đường ngược bão tuyết lên núi. Mark đã không cưỡng được mà mở lòng với những con người nhỏ bé nhưng ấm nóng tình thương người đó, để nghe và hiểu câu chuyện của họ. Rồi thằng bé nhận ra nó không một mình. Mặc cho sự cứng đầu cố chấp và trái tim như đang mất dần niềm tin vào cuộc sống khi từng cơn đau cứ dộng từng nhịp trong cái đầu trọc trơ của nó, Mark có thêm động lực để hoàn thành chuyến đi nó hằng mong ước.
13 chương truyện là sự đan xen những dòng kể đầy cảm xúc của nhiều nhân vật khác nhau, vừa hồi tưởng vừa đi sâu vào tâm lý của từng nhân vật trong truyện, trong đó xoáy sâu nhất là những ký ức của Mark khi tưởng chừng như bản thân đã buộc phải dừng lại giữa đường, cơ thể bầm dập, đau nhừ và sự sống đang rút cạn dần. Bạn có thể mong đợi một đích đến duy nhất nơi đỉnh ngọn núi mây mù bao phủ, khi Mark đứng đó cùng Beau và hét to cho cả thế giới điều thằng bé có thể làm được. Nhưng câu chuyện mà Dan Gemeinhart còn trên mức đó. Đây sẽ là cuộc phiêu lưu kỳ thú chưa từng có, nơi một nhóc thiêu niên tự mình đặt ra những câu hỏi lớn về cuộc sống, gắn ghép những mảnh kỷ niệm nhỏ dọc đường đi và với tới những điều không tưởng ở điểm kết thúc.