“Hành trình trở về của bầy chó” Cuốn sách này dành cho mọi trẻ em ở độ tuổi biết đọc (từ 7+); dành cho những người yêu động vật và bảo vệ động vật.
Có thể bạn đã đọc rất nhiều cuốn truyện kinh điển viết về loài chó. Nhưng với “Hành trình trở về của bầy chó”, bạn sẽ được trải nghiệm một hành trình phiêu lưu rất riêng, với những mâu thuẫn, tình đoàn kết, lòng nhân ái và sự cảm thông đặc biệt với những loài động vật xung quanh ta.
Thú nuôi được chúng ta yêu quý, nhưng cũng có những người độc ác chia cắt chúng ta với chúng. Lão Sẹo là một chú chó vừa đáng thương, vừa đáng giận. Nhưng ẩn đằng sau lòng căm thù loài người chú chó này là một câu chuyện cảm động và xót xa. Bạn đọc hãy đọc vả cảm nhận, để thấy động vật xung quanh ta cũng có tình cảm và lòng gắn bó, yêu thương.
Tóm tắt nội dung câu chuyện:
Có một đàn chó sinh sống trong một đường cống bỏ hoang.
Đứng đầu bầy chó là Lão Sẹo, một con chó đã trải qua sự lợi dụng, ngược đãi của con người. Lão thông minh và lòng đầy thù hận.
Lão Sẹo ôm ấp một kế hoạch. Lão tập hợp những con chó hoang lại, ngày qua ngày, tất cả cùng nhau sinh sống trong một đường cống bỏ hoang do chính lão xây dựng, nhằm lên kế hoạch phục thù. Mong muốn cuối cùng của Lão Sẹo là xóa sổ con người và giành lại cuộc sống tự do cho loài chó.
Tuy nhiên, cuộc chiến chống lại con người vốn là một hành trình đầy gian nan, cả sức lực và trí tuệ đều không cân sức. Lão Sẹo và bầy chó sẽ ra sao? Chúng có tìm thấy hướng đi đúng đắn trong hành trình trở về này hay không?
Hãy cùng theo dõi hành trình trở về của bầy chó!
Trích đoạn sách hay:
Trích đoạn 1:
Hơn ba ngày lòng vòng quanh thành phố, bọn Gầy đã đói meo cả ruột. Chúng không thể tìm thấy mục tiêu cần tìm giống như suy tính ban đầu. Béo bắt đầu thấy hoa mắt, nó trệu trạo bước đi dưới cái nắng hè oi ả, bộ lông dày bự êm ái hằng ngày trở nên vướng víu. Béo quay sang Gầy, thấy anh chàng vẫn đang hít hít ngửi ngửi, nó đâm ra cáu kỉnh. Béo cong môi lên, giọng hờn dỗi:
– Chúng ta nghỉ một lúc đi cậu, tớ mệt lắm rồi.
– Không được đâu, tớ sợ rằng chúng ta sẽ chết đói
trước khi kịp tìm ra con chó đó mất Béo ạ. – Gầy lấy cái mõm đầy râu ria rậm rạp cạ nhẹ vào Béo để an ủi.
– Vậy mình kiếm gì đó bỏ vào miệng đã, cứ thế này chúng ta cũng không thể làm gì được nếu gặp nó lúc này.
– Tớ vẫn tự tin vào khả năng của mình. Tớ không tin là một đội trưởng như tớ lại chịu thua con chó vắt mũi chưa sạch ấy. – Gầy quay sang nhìn Béo bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
– Nhưng tớ đói và khát lắm.
Béo thè dài cái lưỡi của mình ra thở hồng hộc, hòng thuyết phục đứa bạn cứng đầu. Nhưng thật vô nghĩa, Gầy không nói thêm điều gì nữa, có vẻ như Gầy đã quyết tâm ghi điểm với Lão Sẹo.
Lúc sau, Béo bất chợt nhìn thấy một miếng xúc xích lăn lông lốc trên mặt đường. Béo vội dừng lại và liếc mắt nhìn xung quanh thận trọng. Khứu giác trời sinh cho biết miếng xúc xích này rất tươi ngon và nó phải ăn bằng được. Tuy nhiên, khi đã đánh chén xong xuôi, nó lại nuốt nước miếng ừng ực. Miếng xúc xích nhỏ đó vốn không thể làm đầy chiếc dạ dày đang cuộn lên từng cơn của nó.
Cuối cùng, Béo điên cuồng tới mức nhảy chồm lên giật lấy cả que xúc xích đang nằm trên tay một cô bé rồi bỏ chạy, mặc cho tiếng hét ầm ĩ phía sau hướng về nó. Nó mải miết chạy mãi chạy mãi cho đến khi tiếng hét xa dần. Nó dừng lại và thở gấp, rồi nó quay sang bảo với Gầy bằng một vẻ tự hào.
– Tớ chạy nhanh đó chứ.
Thế nhưng, Gầy và Chân Lùn đã không còn ở cạnh nó nữa, xung quanh nó chỉ là một khoảng trống vắng lặng. Béo bỗng nhận ra được sự thật phũ phàng rằng mình đã bị lạc mất Gầy và Chân Lùn. Thậm chí, Béo còn không thể xác định được chỗ nó đang đứng là nơi nào nữa.
Trích đoạn 2:
Tôi bị nhét trong một cái hố, là hố chứ không phải là căn phòng như cách mà Lão Sẹo gọi. Chỗ này hoàn toàn thiếu vắng mùi của sự sống, mọi thứ đều ẩm mốc. Tuy nhiên, tôi không cho phép mình sợ hãi.
Tôi bắt đầu tìm cách thoát thân. Tôi quan sát. Hai bên không có một tiếng vang vọng nào chứng tỏ bờ tường được làm khá kiên cố. Ấn chân xuống nền đất cũng không có một tín hiệu gì khả quan ngoại trừ những miếng đất ẩm nhão bám lấy các khe chân. Dường như Lão Sẹo đã chọn một nơi khá thích hợp để giam tù nhân, một nơi dễ vào, khó ra cho tất cả những ai bị bắt giữ.
Tuy nhiên, bản năng không cho phép tôi cam chịu. Tôi nghĩ, chắc chắn phải có một lối thoát nào đó ở quanh đây. Tôi liền dũi mạnh mõm, rồi dùng những chiếc móng sắc như dao bới tung chỗ đất nào mà tôi thấy tơi xốp nhất. Ít ra thì lớp đất mới cũng khiến tôi thấy dễ chịu hơn. Nhưng thật không dễ dàng, cái hố này như một đứa trẻ cứng đầu, càng đào bới, tôi càng khiến đất chất đầy lên làm chỗ tôi đứng càng thêm chật chội. Tôi thè dài cái lưỡi, thở hổn hển: “Không lẽ mình chịu chết trong này hay sao? Không, mình không thể chết được”. Tôi hít thật sâu vài giây và áp mặt vào bờ tường, bỗng tôi nghe thấy có tiếng chuột nhắt rít qua khe cửa.
Con chuột cống hôm nào bị Mun bắt nay chống tay vào nạnh sườn vênh váo:
– Chỗ này là của tao, không phải của bọn người, càng không phải của mày.
Nó nói và giương đôi mắt trắng dã nhìn về phía tôi. Rồi nó bước tới, theo sau nó toàn chuột là chuột. Chúng rất đông, ở đâu ra mà đông như kiến cỏ thế không biết. Ngay cả Mun cũng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Trích đoạn 3:
Gã người ba chân bốn cẳng thoát khỏi đám khói khét mù. Khi ngoảnh đầu nhìn lại trụ sở từ phía xa, gã cảm thấy vô cùng đau xót.
Phía cửa lớn bắt đầu chật hẹp. Hàng trăm con chó với vô số màu lông khác nhau đang chen chúc để thoát khỏi những căn phòng u tối một cách nhanh nhất. Đứng trên cao nhìn xuống, chúng thật giống một bầy kiến đang hành quân.
Bọn Pit bỗng có cảm giác đói cồn cào ruột gan. Chúng vào quầy thịt trước tiên. Một con thuộc giống Pit với bộ lông màu đen tuyền lao tới đập đầu vào lớp kính dày, nó thấy hơi choáng, còn lớp kính bắt đầu có vết nứt. Nhưng chỉ vài phút sau, nó lại tiếp tục đập đầu vào đó. Những vụn kính văng tung tóe lẫn cả vào thức ăn phía trong, còn da đầu nó thì bị xước một đường dài, xuống tận mặt. Tuy vậy, nó không hề quan tâm đến vết thương, việc nó quan tâm bây giờ là cái bụng đang sôi lên sùng sục. Pit đen dùng cái mũi thổi bay chướng ngại vật và ăn lấy ăn để từng miếng thịt hun khói còn nóng hổi. Trên người nó, cơ bắp cuồn cuộn không ngừng di chuyển dưới làn da bóng loáng.
Bên cạnh con Pit đen, một con khác cũng đang hì hục với tảng thịt tươi roi rói. Pit đen nhìn sang. Cả hai nhìn nhau không chớp mắt. Và rồi, chúng quên đi mục đích chính của mình là gì. Thế giới loài người có quá nhiều thứ hấp dẫn khiến chúng phân tâm. Chúng quay sang gầm ghè nhau bằng những cái răng nanh dài ngoằng như những móng vuốt của chúa sơn lâm khiến cho bụi đường bay mù mịt tứ phía.