“Như vậy từ khởi đầu đã có diệt vong [...] Có kẻ lưu vong đã bỏ đi ngôn ngữ của mình để viết trong một ngôn ngữ khác. Trong khi như Kafka đã nói, ngôn ngữ là “hơi thở âm vang của tổ quốc”. Kẻ lưu vong bỏ lại hơi thở âm vang của tổ quốc để xâm nhập vào một ngôn ngữ khác. Nhưng để sở hữu cái ngôn ngữ khác này, anh ta đã ước mơ nó là ngôn ngữ bất định, mong muốn nó là ngôn ngữ chết. Viết trong một ngôn ngữ khác không phải của mình, chính là làm tình với một xác chết. Một xác chết gây cảm xúc và uy hiếp..."