Hướng Dụ và Cận Phù Bạch gặp nhau lần đầu trong con hẻm nhỏ nơi con phố Tú Xuân. Khi đó cô vừa mới chia tay người yêu cũ, anh vo tròn áo sơ mi, đưa cho cô: “Kê xuống dưới ngồi đi, dưới đất lạnh lắm.”
Lần thứ hai gặp lại anh là ở một thành phố xa lạ liên tục có mưa lớn. Máy bay delay, tàu hỏa mãi không chạy. Nhân viên khách sạn lịch sự nói với Hướng Dụ: “Xin lỗi cô, hiện tại chúng tôi đã hết phòng trống rồi.”
Cận Phù Bạch dựa ở một bên, bộ dạng uể oải hỏi cô: “Tôi sống trong một căn hộ, cô có muốn ghé qua không?”
Người đàn ông này tựa như con phố dài nhìn mãi không tới được điểm dừng, sâu hút tĩnh mịch, nhưng lại khiến người ta không thể kiềm chế, chỉ muốn tiếp tục tiến về phía trước.
[...]
“… Sao anh lại về rồi? Chẳng phải anh nói qua Tết mới về sao?”
Cận Phù Bạch dùng mu ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi cô: “Thúc ngựa qua Trường Châu, không cần ngoảnh đầu nhìn, hiểu không?”
Hướng Dụ còn tưởng anh về Đế Đô gấp như vậy là vì có chuyện quan trọng, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Vì sao không cần ngoảnh đầu nhìn?”
Lời thổ lộ của Cận Phù Bạch cứ thế mà đến: “Vì em."