Phách nhịp tình phôi thai ý thơ, phôi thai vần điệu, phôi thai cung tơ, phôi thai âm hưởng, phôi thai quản huyết Thi Nhạc. Gần bảy trăm bài thơ cả Việt lẫn Anh tuôn trào dòng sức sống tình tứ của phiêu linh, của tiêu dao, của bi thương và của mộng say diệu vợi.
Thơ xe muôn hương. Nhạc ban thần tính. Thiên nhiên họa mềm trên nửa tấc lịch sử tráng lệ của kiếp người. Dòng ngôn ngữ châu trăng hóa thành dòng âm giai nhịp nhàng lay động muôn trùng xứ! Tập thơ đồ sộ ấy sẽ tung mở trăm ngàn cánh cổng huyền vi, gắn kết thân tâm với hồng hoang vô tưởng, với tình yêu tinh khiết, với mỹ cảm siêu nhiên, với vọng ước tự do. Truyền thống Á- Âu đều hiển lộ.
Thẳm sâu trong con mắt ngây ngô, mơ tưởng mà thi nữ hỗn mang phôi hình thuở nguyên sơ ấy, vầng trăng phong trần, phóng lãng dường phiêu diêu đến biên giới hoang ảo, nơi thảo nguyên lộng nhạc sao và đại dương ngát mộng tình. Hương hồn, sắc huyết, niềm xúc chạm giữa bụi ngọt tâm linh với lệ mặn nhân thể, âm thanh nồng nàn và xuyến xao vọng lên từ cây đàn rạn nứt, hết thảy tựa hồ hoà tan vào hố đen thăng giáng giữa tấm lòng của thinh không vô tận cùng. Nguyệt thực đồng sinh, Nhật thực đồng tử. Toàn bộ thác hoá ngân vang duy một hồi chuông điển nhã, như bàn tay hổn hển ve vẫy bóng tinh cầu vô danh – lấp lánh tận đáy sâu vực khói tuôn dáng dấp vô thường. Sương men bủa vây khắp ngòi bút rướm máu, da hoại màu truy lùng cõi nương náu mùa thu. Ta thẫn thờ nén hơi thở cầm say, cùng thơ bay về xứ sở khi thời gian mất tích tại vĩnh hằng. Bạo tàn ai – rưới tách trà thơm mà màn đêm chưa thưởng xuống đôi ngươi trơ hồn của hừng đông vụn vỡ? Lồng ngực ai – chập chờn những cánh tuyết thêu mây, đà xước trầy xiết bao nhiêu nắng khóc? Ôi chiếc vòng châu ngọc đậu cành dương trông bến, ôi êm đềm một mạch chảy long lanh theo vết bỏng chân trời… Đau xót và thảnh thơi… Mời trà!