Ngày ấy, chúng ta dốc hết tâm can để yêu một người, đã từng vì yêu một ai đó mà chấp nhận thay đổi bản thân rất nhiều. Thậm chí, đôi khi nhìn lại không còn là chúng ta của trước đây nữa. Rồi mới nhận ra, nếu yêu bạn thì họ sẽ yêu con người thật của bạn như cách bạn yêu họ, chứ không cần bạn phải thay đổi theo hình mẫu họ thích hay vì bất kì điều gì cả.
Ngày ấy, chúng ta từng nghĩ, chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, cứ bên nhau như thế. Tình yêu sẽ giúp chúng ta, khó khăn nào cũng sẽ vượt qua, bão giông nào cũng trôi đi xa. Nhưng đến một ngày nhận ra, bản thân mỗi người không hề mạnh mẽ đến như thế!
Ngày ấy, chúng ta thất tình, khóc sưng cả mắt, ướt cả gối, tức cả ngực, đau cả tim. Sau này chúng ta trưởng thành hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút, trong lòng chắc có nhiều tiếc nuối nhưng thế là đã quá đẹp cho chuyện mình năm ấy rồi!
“Cuối con đường sẽ gặp một người thương” Trí vẫn viết về những câu chuyện tình yêu, về những lần chia tay, về những mối tình đậm sâu nhưng bất thành. Nhưng bạn sẽ không còn thấy sự tan vỡ đến đau lòng nát dạ hay khóc cạn một dòng sông như trước đây nữa. Mà bạn sẽ cảm thấy, sau những cuộc tình ấy, chính là sự chấp nhận buông bỏ đến nhẹ bẫng hay mỉm cười rời đi một cách bình thản nhất.
“Bầu trời hôm nay rất cao, mây hôm nay rất xanh, dáng vẻ của một người đi qua giông bão chính là dáng vẻ đẹp nhất. Hãy trân trọng những vết thương đang dần lên sẹo trong ngực trái tim mình bạn nhé. Những vết thương ấy xứng đáng xuất hiện, xứng đáng giúp bạn trưởng thành hơn và mạnh mẽ hơn”